Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

Kỳ 4: Lang thang, hết chùa tới chợ

(Tiếp theo) Sáng hôm sau - ngày thứ hai ở Phnom Penh - tôi thức dậy khá sớm sau một giấc ngủ sâu. Lôi thức ăn đem theo ra ăn xong, tôi ra sảnh nhà nghỉ ngồi vào máy tính online (nhà nghỉ Narin có 2 máy tính nối mạng, cho khách dùng miễn phí).

< Dãy phố trên đại lộ Sihanouk, Phnom Penh.

Gần 9 giờ, tôi về phòng xách ba lô định ra ngoài xem chùa chiền và chụp hình. Đúng lúc đó, Ulf bước vô sảnh, thấy tôi định ra ngoài nên anh ta ngỏ ý muốn đi cùng. Tôi đồng ý.

Đi dọc đại lộ Sihanouk, chúng tôi đến một ngôi chùa - trên bản đồ ghi là Wat Montrei (wat có nghĩa là chùa) nhưng gặp lúc chùa đang trùng tu. Tôi chụp vài kiểu hình rồi trở ra. Bây giờ mà về thì cũng hết buổi sáng rồi, tôi quay sang hỏi Ulf: “Đi đâu nữa?”. Anh chàng nhún vai: “Tùy cô”.

< Chùa Wat Montrei, trên đường Sihanouk, Phnom Penh.

Thế là không cần bản đồ, tôi cứ đi về phía trước theo cảm tính, khi nào... lạc mới mở bản đồ ra xem. Dọc đường, hàng quán bán đồ ăn sáng dã chiến rất nhiều, kiểu như ở Việt Nam. Tôi mua một lon bia Angkor (2.300 riel) đưa cho Ulf. Anh chàng Thụy Sĩ có vẻ ngạc nhiên: “Miss à, tôi không ngờ cô lại mua bia cho tôi. Tôi biết cô không thích bia”. Tôi cười: “Ok. Anh vui là được. Nhưng tối nay anh cho tôi mượn điện thoại gọi về Việt Nam nữa nhé”. Ulf vừa cười vừa lắc đầu... bó tay!

Chợ Olympic

Đi thêm một đoạn, lạc vô một cái chợ khá lớn, tôi mua một ly chè gồm bánh lọt và nước thốt nốt (giá 2.000 riel), ăn rất ngon, lần này Ulf trả tiền chè cho tôi (chắc anh chàng không nuốt trôi lon bia Angkor hồi nãy vì ngại). Chúng tôi đi quanh chợ, kể cả khu trên lầu ngắm hàng hóa và chụp ảnh linh tinh. Ulf dừng lại một quầy bán cẩm thạch xem hàng say mê, bà bán nói giá 10 đô la, nhưng anh ta chỉ ngắm mà  không trả giá. Tưởng hắn muốn mua, tôi nhanh nhảu trả giá dùm (đúng là vô duyên) bằng tiếng Khmer.

< Cửa hàng bán đồ trang sức, đá quý trong chợ Olympic.

Bà bán hàng tưởng tôi là người Khmer, bèn xổ một tràng dài hướng dẫn cách đeo vòng. Tôi trả 4 đô la, bà này không chịu, nhưng khi chúng tôi bỏ đi thì bà ta gọi lại nói bán. Lúc này mới biết Ulf không hề có ý muốn mua mấy thứ này. Tôi nói đi xem hàng thêm rồi chút quay lại mua sau, mặt bà ta méo xẹo. Có mấy gian hàng đẹp, tôi dừng lại mua hai cái khăn choàng, mua xong bà bán hàng mới biết tôi không phải là người… Campuchia.

Rảo khắp chợ, xem hàng chán rồi tôi bảo Ulf quay về nhà nghỉ Narin. Dọc đường nghe có tiếng sư tụng kinh, tôi đoán là có một ngôi chùa gần đây, nên kéo Ulf đi về hướng đó, nhưng hóa ra đó là một đám ma. Tôi lấy máy ảnh ra chụp, lúc quay về khu chợ thì bị lạc hướng. Gặp một người không biết tiếng Anh, tôi xổ tiếng Campuchia, hỏi: “Bos sadam or Bos saveng?” (quẹo trái hay phải?). Anh ta vừa nói vừa chỉ: “Phu chiết, bos sadam” (đi thẳng, quẹo phải). Tôi cám ơn rồi đi, bây giờ nhìn bên ngoài chợ, tôi mới biết tên chợ là Olympic (Cái tên chợ Olympic có lẽ vì vị trí ởgần sân vận động Olympic).


< Hàng ăn trên lề đường chung quanh chợ Olympic.

Dọc đường về nhà nghỉ, tôi mua hai cái bánh kẹp, mời Ulf một cái. Anh chàng ăn xong, khen ngon rối rít. Lát sau, thấy có xe bán ốc luộc và nước hạt é, tôi mua một lon ốc và một chai nước hạt é nữa, cả thảy hết 3.000 riel. Chúng tôi đi bộ một mạch về đến nhà trọ. Vào sảnh, tôi hỏi mượn cái chén để đựng nước mắm, mời ông Tây Ulf ăn ốc luộc và chúng tôi vừa "tám" vui vẻ. Anh chàng Ulf khoái chí lắm, đi với tôi, được ăn hàng với giá địa phương, không bị chặt chém.

Ulf lân la dò hỏi xem chiều nay tôi định đi đâu? Biết anh ta muốn đi cùng nên tôi nói khoảng 2g sẽ đi chợ Nga rồi chia tay, về phòng. Tôi ngồi ghi chép một lát rồi lăn ra ngủ. Trời mưa, mát mẻ nên tôi ngủ rất say, mãi đến gần 3 giờ mới thức giấc. Rửa mặt xong, tôi xách ba lô đi, nghĩ bụng mình sai hẹn với anh chàng Thụy Sĩ này, chắc anh ta giận mà đi đâu đó rồi vì dân châu Âu rất ghét bị cho "leo cây".


< Tòa nhà trắng là khu chợ Olympic tại Phnom Penh.

Nhưng vừa bước ra sảnh thấy Ulf vẫn ngồi đợi. Biết mình sai nên tôi vừa phủ đầu, nói lớn “Terible sorry” rồi trách ngược là "Sao không gõ cửa?". Ulf cười, bảo lúc 2 giờ có gõ cửa nhưng chờ mãi không thấy ra, nên nghĩ "chắc cô mệt nên… để ngủ cho đã". Tôi hơi áy náy, hỏi anh ta còn muốn đi chợ nữa không? Ulf gật đầu, ok.

Tôi lấy bản đồ ra định vị trí trong đầu trước khi ra đường. Mấy bác tuk tuk trước nhà trọ hỏi đi đâu, tôi nói muốn đến chợ Nga (Russian Market) và hỏi giá, họ hét 3 đô rồi 2 đô. Đã được tôi “đào tạo” nên Ulf nghe xong bỏ đi không thèm trả giá nữa.

“Đừng lo, họ không chịu đi thì mình có thể đi bộ tới đó. Tôi nghĩ tôi biết đường rồi”, tôi "nổ" để khích lệ bạn đường.

Chợ Nga (Psar Tuol Tom Pong)

< Trong chợ Nga.

Ra tới đại lộ Sihanouk, một chiếc tuk tuk dừng lại mời và cũng ra giá 3 đô la nhưng sau đó chịu chở với giá 1 đô sau vài giây đắn đo. Xe bắt đầu chạy, tôi thấy xe chạy ngược với hướng tôi nghĩ nên liền đập vào vai tài xế bắt chạy hướng ngược lại. Lái xe không biết tiếng Anh, còn tên chợ Nga bằng tiếng Campuchia nói thế nào tôi không biết! May là bác tài đưa ra tờ giấy, một danh sách các địa điểm khách nước ngoài thường đến để tôi chỉ. Khi tôi chỉ tới chợ Nga, bác tài kêu "Trời!" rồi quay xe chạy theo hướng ngược lại.

Tới chợ, tôi lượn mấy vòng, định mua quà về cho "người yêu" nhưng thấy bán toàn đồ cho nữ giới, có mấy cái sơ mi nam thì không đẹp, chắc anh không thích. Ghé vào một tiệm bán ví, cô bán hàng lanh miệng nói tiếng Anh cực chuẩn. Tôi nói với Ulf: “Tôi muốn chọn mua chiếc ví cho bạn trai”. Anh ta  bảo sẽ đứng ở đâu đó chờ tôi. Tôi chọn được một chiếc ví khá đẹp, cô bán hàng đòi giá 20 đô la Mỹ và nói sao cũng không chịu bớt. Nếu chi 20 đô, tôi có thể mua ví bằng da ở Sài Gòn, còn đẹp và tốt hơn cái này. Vòng vòng hỏi thứ gì cũng mắc, cuối cùng tôi mua một mớ móc khóa về làm quà tặng.


< Gần chợ Nga có một ngôi chùa với kiến trúc pha trộn giữa phong cách truyền thống chùa Khmer với kiến trúc thánh đường Hồi giáo.

Tôi rủ Ulf đi ra xa khu vực chợ một chút, đi ngang qua cây cây xoài nhiều trái, thấy có một mẹ lớn tuổi bán mì xào, tôi chợt muốn mua mì về ăn tối, nếu mua ở gần khu trọ giá sẽ mắc hơn. Thân mật hỏi bà bán hàng:

- Mama, à nis thlay ponman?
- Pi pô on muôi roi (2.500 riel= 12.500 đồng)

Tôi mua một hộp mì xào trứng. Mẹ bán hàng khá thân thiện. Tôi nói với Ulf: “Lát nữa, anh ăn chung với tôi nhé, một hộp là đủ chứ?”. Anh ta đồng ý ngay. Sau đó tôi ghé vào một quán bán thịt xiên và nước mía. Ở đây bán một xâu cá viên chiên 1.000 riel, chỉ bằng nửa giá ở chợ đêm. Tôi chọn 4 xâu. Ulf nói muốn uống bia (lại bia), hỏi bà bán thì được chỉ sang quán bên kia đối diện. Tôi nói: “Anh qua đó mua bia đi”. Tôi gọi một ly nước mía và 4 que thịt xiên hết 5.000 riel. Cộng với hộp mì xào hồi nãy nữa là có bữa ăn ngon lành.

Tới lúc tính tiền, Ulf đưa 10.000 riel, bà bán thối lại đến 6.000, tôi đoán là bà bán quên tính ly nước mía nên nhắc bà. Ulf đưa thêm 1.000 riel nữa. Tạm biệt người bán hàng dễ mến, tôi rủ Ulf  đến ngôi chùa tôi thấy trên đường xe tuk tuk đến chợ Nga.
Không khó để kiếm được ngôi chùa này. Cái cổng phụ nhỏ xíu xiu nên khó khăn lắm Ulf mới lách vô được. Trong khuôn viên chùa có một trường tiểu học. Trước khi vào chùa tôi mua 1.500 riel hạt sen (còn nằm trong gương sen).


< Món ăn lạ, nhưng Ulf say sưa ngồi lặt hạt sen ăn trong lúc tôi đi chụp ảnh ngôi chùa gần chợ Nga.

Tôi giải thích với Ulf, người Việt coi hoa sen là bông hoa cao quý. Ulf nói không biết ăn bông hoa nên tôi chỉ anh ta cách lặt hạt và ăn. Ăn được một hạt Ulf đòi ăn tiếp rồi ngồi ở gốc cây liên tục lặt hạt sen ăn, quên luôn là tôi chưa ăn hạt nào cả. Gớm thật, nãy bảo không biết ăn cơ chứ!

Trong sân chùa, tôi thấy mấy nhóc mua cái bánh gì ngồ ngộ nên cũng bắt chước mua theo. Người bán cho ít bột, lòng đỏ trứng đem chiên lên rồi rưới sữa đặc cùng với ovantine. Giá 2.500 riel (12.500 đồng) một cái bánh nhỏ xíu. Vậy mà thấy bọn trẻ con mua ăn, tôi cứ tưởng giá rẻ chứ đâu ngờ!

Bận về, tôi rủ Ulf đi bộ về nhà trọ luôn. Anh chàng này cũng "máu", đồng ý ngay. Chúng tôi thả bộ về, dọc đường thấy một ông bán mì xào như hồi nãy, tôi định mua thêm một hộp nữa nhưng ở đây lại bán 4.000 riel một hộp (mắc hơn hộp hồi nãy đến 1.500 riel). Bực mình, tôi bỏ đi thẳng không thèm trả giá.

Còn tiếp
Kỳ 1 - “Gà công nghiệp” xuất biên.
Kỳ 2 - Thử thách đầu tiên.
Kỳ 3 - Đêm đầu tiên ở Phnom Penh.
Kỳ 4 - Lang thang, hết chùa tới chợ.
Kỳ 5 - Cuộc chia tay bất ngờ.

Du lịch, GO! - Theo Vy Vân (Thesaigontimes), ảnh bổ xung từ internet
Link to full article

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét